Chắc con hận lắm khi chính mẹ đã cướp đi quyền sống của con, khiến con mãi mãi không thể được nhìn thấy mặt trời. Suốt cuộc đời này mẹ ngàn lần xin lỗi con.

 

Không biết có phải do định mệnh hay không mà mẹ lại gặp rồi yêu bố con vô cùng. Trong quãng thời gian yêu bố, mẹ rất hạnh phúc dù gặp không ít đau khổ, tưởng chừng như không muốn sống trên cõi đời này nữa. Rồi mẹ nghĩ đến ông bà ngoại của con, kịp dập tắt đi những suy nghĩ điên rồ ấy. Ông bà sinh ra và nuôi dạy mẹ cho đến thời điểm này, mẹ chưa làm được gì để đền đáp công ơn sinh thành, vậy mà lại đi vì một người đàn ông xa lạ là bố con để có ý định vứt bỏ đi mạng sống của mình, mẹ thật bất hiếu phải không con?

 

Giờ đây mẹ đang rất buồn, bố làm tim mẹ như muốn nghẹn lại. Hơn 3 năm yêu bố, mẹ chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì dù là nhỏ nhất, thậm chí mẹ đã hy sinh nhiều thứ vì bố. Mẹ chỉ cần tình yêu của bố là đủ, vậy mà sao chỉ là những giọt nước mắt rơi giữa đêm như thế này? Tại sao cuộc đời lại không công bằng với mẹ? Tại sao ông trời lại không để con xuất hiện trong cuộc đời của mẹ vào thời điểm khác mà lại là thời điểm ấy?

 

Mẹ cũng giống như bao người phụ nữ khác, yêu thương và mong ngóng chào đón đứa con đầu lòng trong cuộc đời, vậy mà lại không có được cái diễm phúc đó. Hoàn cảnh không cho phép mẹ sinh ra con lúc ấy. Ở nơi đó con hãy hiểu cho bố mẹ nhé, mẹ sẽ luôn yêu và nhớ về con, nhớ về lỗi lầm không bao giờ mẹ có thể tha thứ. Mẹ ngàn lần xin lỗi con.

 

Tâm trạng của mẹ giờ đang rất buồn, viết cho con những dòng chữ này tim mẹ đau lắm, tưởng như có ai đó bóp nghẹt con tim mẹ. Mấy ngày nay mẹ ốm, bố con không có lấy một lời hỏi thăm dù đơn giản nhất, bố con đang bận chăm sóc anh trai cùng cha khác mẹ với con, chăm sóc gia đình nhỏ của bố, làm sao có thời gian cho mẹ được phải không con?

 

Những lần bố con ốm, mẹ luôn trong tình trạng mất ngủ, lo cho bố. Mẹ không thể ở bên chăm sóc bố được, mẹ không có quyền đó. Có lúc mẹ đã nghĩ dại, nếu bố ốm nặng không qua khỏi, liệu mẹ có thể đến thăm và nhìn mặt bố lần cuối không hay chỉ âm thầm đứng nhìn từ xa? Có lẽ chỉ có con trai yêu đang ở nơi ấy mới hiểu được tâm trạng của mẹ thôi nhỉ!

 

Nhìn các bạn, mẹ cảm thấy tủi thân vô cùng, liệu kiếp trước của mẹ đã gây ra lỗi lầm nào đó nên kiếp này phải gánh chịu hậu quả? Mẹ không trách bố vô tâm, chỉ trách số phận quá hẩm hiu. Mẹ hận bố ngày ấy đã lừa dối, dù bỏ qua nhiều chuyện nhưng bố lại nhiều lần phản bội mẹ.

 

Có lẽ mẹ nên dừng lại, xóa sạch những gì về bố, xóa hết những kỷ niệm hạnh phúc bố mẹ từng có để tiếp tục sống và làm lại từ đầu. Dẫu biết điều đó với mẹ là rất khó, mẹ sẽ cố gắng vì tương lai và vì những người thân yêu, trong đó có cả con nữa. Mẹ tin mình sẽ làm được.

 

Tu Mi