PHÙ DU MỘT KIẾP
Phù du một kiếp mà sao
Kẻ vui đô thị, người vào rừng sâu
Khi xanh tóc, lúc bạc đầu
Vẫn không hiểu nổi nữa câu vô thường...
Một lần tắm mát sông Thương
Sao hình bóng mãi vấn vương chẳng dời?
Đêm về nỗi nhớ ra khơi
Tình thơ, ý nhạc...từng lời trao nhau...
Điệp khúc Ai mơ, mơ được một lần?
Ai dìu ai? Giữa mộ phần quạnh hiu
Em mơ, mơ được một chiều
Anh dìu em, khỏi quạnh hiu mộ phần ..!!!
Kết
Sương khuya, trăng lạnh giang đầu
Thu phong mấy độ, nát màu quan san
Mái tây đợi cánh chim ngàn
Mơ Châu hợp Phố, thiên đàng hoan ca..
Mơ vui chung một mái nhà
Tiếng con gọi mẹ...đậm đà tình thương..!
Chưa đi trọn, một con đường
Mà sao hai tiếng đoạn trường đã ngân!!!...
Hữu Ý- Minh Trang
COPYRIGHT Poets writer: HỮU Ý-MINH TRANG ( Nguyễn Hữu Hải-Nguyễn Thanh Thúy) GERMANY Compositer (Music Võ Phi Lực-Phi Cường-Tùng Ngân) VIETNAM E Mail:
{vsig}images_folder{/vsig}
Nhà vua ấy, ngay từ lúc lên ngôi báu đã giao cho một viên đại thần cái trọng trách sưu tầm dưới các bầu trời xa lạ những tinh hoa rải rác trong vũ trụ và những triết lý của cuộc đời. Ý cửu trùng muốn thu nhập những cái hay ở đời để dựng một nguyên tắc trị dân.
Ba mươi năm trời đã qua, vị thanh niên anh tuấn nấy, chờ đợi tóc đã điểm bạc. Lễ khánh thọ ngũ tuần đã cử hành long trọng trong Hoàng cung. Lúc ấy quan đại thần cũng về với đoàn lạc đà, bốn vó trắng bụi đàng xa, và trên lưng chất hơn nghìn sách quý mà vị đại thần đã có công kết tập.
“Trẫm đã nhiều tuổi rồi, tinh hoa của trời đất nhiều đến thế. Trẫm làm sao xem hết. Khanh mang về rút ngắn lại cho trẫm đủ thời giờ xem.”