Yêu thương gửi mẹ!

Mẹ ơi! Công ơn mẹ mênh mông lắm biển rộng sao bằng. Quê tôi là một miền quê miền núi, mỗi sớm thức dậy nhìn xa xa là những ngọn núi cao trập trùng nối nhau ẩn hiện giữa màn sương buổi sớm.

Mẹ tôi là một cô thanh niên xung phong giờ đã chuyển ngành, sau bao nhiêu năm phá đá mở đường cho những chuyến xe qua. Tôi được sinh ra khi đất nước mới vừa hoà bình, cuộc sống lúc bấy giờ còn bao nhiêu trăng trầm vất vả, giữa cái đói nghèo lạc hậu.

Vậy mà mẹ vẫn sớm hôm tần tảo nuôi tôi khôn lớn trưởng thành, mười mấy năm cắp sách đến trường, tôi không hề hay biết mẹ vất vả nhường nào, tôi vô tư sáng ngủ dậy rồi cắp sách đến trường, trưa đi học về sẵn cơm mẹ nấu, nồi cơm nhà tôi khi đó lúc nào cũng có hai màu, màu vàng của ngô và màu trắng của gạo, mẹ vẫn thường nói với tôi những hạt ngô xay đó chỉ để dành cho người lớn thôi. Tôi đâu biết khi tôi bưng bát cơm gạo trắng ngần, là trong đó chứa bao nhọc nhằn mà mẹ đã trải qua, những hạt gạo đó đã thấm bao nhiêu giọt mồ hôi của mẹ, để cho tôi no ấm mỗi ngày.

 

Ước thới gian quay lại để tôi được lau cho mẹ những giọt nước mắt dù những giọt nước mắt đó chỉ chảy ngược vào lòng (Ảnh minh họa)

Bởi vậy ngoài việc cơ quan mỗi sáng mẹ phải thức dậy thật sớm, tất bật chăm sóc cho bầy heo, đàn gà để kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Tôi chỉ được ở bên mẹ vào những buối tối, tôi kể mẹ nghe về chuyện lớp, chuyện trường… Mẹ luôn lắng nghe và mỉm cười khi tôi nói, nhưng tôi hiểu đằng sau nụ cười đó là bao nỗi lo toan của bộn bề cuộc sống. Khi tôi trưởng thành bước sang một cuộc sống mới mẹ vẫn âm thầm dõi theo từng bước chân tôi.

Rồi khi tôi có một sinh linh bé nhỏ, tôi mới hiểu hết thế nào là "tình mẹ". Một giọt nước mắt chợt rơi, giá như tôi hiểu được điều này sớm hơn, giá như ngày trước tôi không quá vô tư, giá như…. giá như…. bao nhiêu cái giá như mà trước đây tôi không hề nghĩ tới. Lúc này đây tôi mới thấy thương mẹ quặn lòng.

 

Mẹ ơi! Bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống, bao nhiêu đêm má thức trắng vì con, bao nhiêu đêm đông mẹ ngồi ôm con ngủ khi chăn không đủ ấm và bao nhiêu giọt nước mắt mẹ đã rơi khi con ngã bệnh. Mẹ ơi! Công ơn mẹ mênh mông lắm biển rộng sao bằng.

Nếu như có một điều ước, tôi ước sẽ làm điều gì đó để xoá đi những vết chân chim đã hằn sâu gương mặt mẹ, ước thới gian quay lại để tôi được lau cho mẹ những giọt nước mắt dù những giọtnước mắt đó chỉ chảy ngược vào lòng.

 

Mẹ ơi! Mẹ là người con yêu nhất trên đời.