Chuyện từ Thung Lũng Hoa Vàng
Phần 4.
06.08.2021
Bầu trời đang trong xanh, bỗng nhiên mây đen từ đâu kéo tới ngùn ngụt, trong chốc lát làm tối sầm cả một khoảng không gian rộng lớn. Tịch vội vã đứng dậy kịp chạy nhanh vào nhà, trước khi cơn mưa tuôn xối xả.
-Em giúp đóng lại cửa sổ giùm anh đi Hạnh. Thời tiết dạo này thất thường quá, coi mòi đêm nay có gió lớn, chắc có bão đâu gần đây.
Tịch nói trong hơi thở hổn hển.
Hạnh cài lại cửa sổ, trong khi Tịch xuống bếp lấy cơm bỏ vào dĩa cho con becre. Anh trở lại nhà trên, đến ngồi cạnh Hạnh, kế bên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách.
-Em giận anh hả?
-Không, em đâu có giận anh.
_Sao trông em buồn vậy.
-Em chỉ thấy hơi mệt, có lẽ do thời tiết thay đổi không chừng.
Hạnh ngã đầu tựa vào người Tịch.
-Hay là em muốn bệnh. Em có cảm thấy lạnh hoặc nhức đầu không hả em?
Tịch xoa nhẹ bàn tay lên trán hạnh.
-Có thể. Nhưng chắc không sao đâu.
-Tối nay mình ngủ sớm em nhỉ.
Tịch hôn nhẹ lên cằm Hạnh.
Gió bên ngoài thổi mỗi lúc mạnh hơn. Tiếng những cành cây oằn mình cọ xát vào nhau kêu răn rắc, xen lẫn với tiếng mưa tạt từng đợt vào cửa vào vách và một vài tiếng đì đùng của sấm sét, tạo thành những âm thanh hỗn loạn nghe thật là rùng rợn.
Nước bắt đầu chảy thành từng giòng như những con lạch nhỏ, làm xói mòn một phần đường đi.
Đã lâu lắm rồi, hôm nay mới có một trận mưa to như vậy. Ngồi thêm chút nữa, Tịch dìu hạnh đứng dậy đến nằm trên giường, và một chập sau cả hai đều ngon giấc lúc nào không hay. Trong khi trời bên ngoài, gió và mưa vẫn tiếp tục thi nhau đổ xuống màn đêm từng đợt, từng đợt âm thanh...
Cơn mưa đêm hôm đã cuốn sạch tất cả những bụi bặm dơ bẩn trong không gian. Bầu trời sáng nay như cao hơn, trong xanh hơn và đặc biệt khí trời ...cho người ta cảm giác vô cùng sảng khoái...
Đứng ngắm mình trước tấm kính lớn, Hạnh mỉm cười tự nhủ. Mình vẫn còn trẻ và đẹp như ngày nào. Nhan sắc không những không hề thay đổi mà hình như có phần mặn mà hơn xưa.
Phái nữ thường có một thích thú giống nhau, đó là thường xuyên theo dõi nhan sắc mình từng ngày một và cũng vô cùng hãnh diện, khoái chí khi được người khác phái khen tặng.
Hôm nay Hạnh đến hãng trong bộ đồ comple màu gạch tươi. Xa xa trông nàng giống như một đóa hoa lựu được khếch đại, làm nổi bật hẳn làn da trắng lộ ra từ đôi cánh tay nhỏ thon xinh như một đóa bạch liên. Vừa bước vào hãng, Hạnh đã thấy Thành ngồi bên chiếc bàn, phía trước mặt là tách cafe, trên tay đang cầm điếu thuốc lá đã tàn hơn phân nữa.
-Chào cô Hạnh. Oh, hôm nay trông cô đẹp xinh như một nàng công chúa trong truyện cổ tích ngày xưa.
-Dạ, chào ông Thành. Ủa sao sáng nay ông lại có nhã hứng ngồi uống cafe một mình vậy?
Ah, chắc là có tâm sự gì rồi phải không nè?
Hạnh hỏi và chào lại bằng giọng dí dỏm.
-Đúng vậy, làm người ai mà không có tâm sự riêng. Nhưng tìm được một người để có thể chia xẽ nỗi lòng với mình thì thật quá khó.
Sau câu nói, Thành đưa tay mời Hạnh ngồi đối diện với mình.
-Tôi nghĩ, với hiện tại của ông, thiếu gì người sẳn sàng chia xẽ.
Hạnh vừa tiếp lời vừa ngồi xuống trên ghế.
-Người thì nhiều lắm, nhưng tìm được mẫu người đúng như ý muốn của mình càng khó hơn mò kim đáy biển. Rất tiếc, những người mà mình thích thì lại không có duyên với mình. Hoặc giả có khi gặp được họ thì cũng đã muộn màng. Cho dù tiền bạc, bằng cấp hay những chuyện khó khăn nào khác trên cuộc đời này đi nữa, tôi đều có thể tìm được. Nhưng tìm một người để có thể cùng mình sống suốt một đời...ôi khó quá..thật là khó quá...
Thành nói, trong khi đôi mắt không hề rời người hạnh.
Sau câu nói, ông ta thở dài, như nuối tiếc chuyện gì...
À, chuyện hôm trước tôi nói với cô ra sao rồi? Cô có thể cho tôi biết ý kiến của cô bây giờ được không?
-Chuyện gì, thưa ông?
Hạnh hỏi lại như không hề biết hoặc chưa nghe bao giờ.
-Cô quên rồi sao, chuyện tôi nhờ cô phụ giúp trong công việc tính toán sổ sách tiền bạc đó.
-Ờ..ờ..tôi nghĩ chắc được thôi, không có gì trở ngại cả. Nhưng ông sẽ trả lương cho tôi bao nhiêu?
-Tốt lắm, cô đừng lo việc lương bỗng. Nếu cô bằng lòng rồi, cô muốn bao nhiêu cũng được. Tốt, tốt lắm.. lắm..bây giờ mời cô vào đây, theo tôi, tôi chỉ căn phòng làm việc của riêng cô, và bắt đầu từ hôm nay, cô có thể bắt tay vào công việc được rồi.
Lưỡng lự một phút, Hạnh đứng dậy đi theo Thành. Nàng dừng lại trước cửa một căn phòng và đứng phía sau lưng ông ta.
-Mời cô Hạnh. Đây là căn phòng làm việc của cô. Tất cả giấy tờ sổ sách liên quan đến việc mua bán của hãng đều nằm ở trong căn phòng này, và đây là chìa khóa phòng, cô cất giữ nó để mỗi khi ra vào được tiện lợi hơn. Dĩ nhiên tôi cũng còn một chìa khóa khác, cô đừng ngại.
Ngay từ bây giờ, công việc của cô là chiết tính số tiền chi thu hàng tháng của hãng. Nhớ là phải thật cẩn thận, tính sai một con số thì phiền phức lắm đó.
Xin lỗi cô, tôi có chút việc cần phải ra ngoài, cô cứ tự nhiên.
Thành đặt chìa khóa lên bàn và gật đầu chào Hạnh một cách lịch sự rồi bước ra ngoài...
 
07.08.2021
Đóng cánh cửa lại, Hạnh đảo mắt quan sát căn phòng một vòng. Có hai tủ lớn ở hai góc, bên trong tủ là những xấp hồ sơ được xếp thứ tự theo vần từ trên xuống dưới. Một chậu dây hoa leo bò quanh bốn bức tường. Vài bức tranh phong cảnh treo rãi rác trong phòng. Từ cửa sổ đứng nhìn ra bên ngoài là một vườn cây kiển, có khoảng vài mươi cây kiển được uốn thành những con vật hình dạng lớn nhỏ khác nhau. Đẹp nhất là hai con rồng đứng ngậm châu hướng mặt vào cửa sổ. Hạnh đang chăm chú nhìn ra bên ngoài vườn, thì tiếng gõ cửa và Thành bước vào. Trên tay phải ông ta cầm một xấp giấy tờ, tay kia là một chai nước lọc và một cái ly.
-Ồ, cô thấy sao? Những cây kiển có đẹp không?
-Đẹp lắm, thưa ông. Xinh nhất là cặp rồng đang ngậm châu. Tự tay ông đích thân chăm sóc những cây kiển này đó hả?
-Đúng vậy,Tôi có sở thích chơi cây kiển. Thường thì những lúc rảnh rỗi, tôi hay tìm niềm vui với những cây kiển này. Nếu cô thích tôi xin tặng riêng cô vài chậu.
-Cảm ơn lòng tốt của ông. Tôi thích ngắm nhìn hơn là tự tay mình chăm sóc. Hơn nữa tôi cũng không có nhiều thời gian.
Đặt xấp giấy tờ và chai nước xuống bàn, Thành nhìn Hạnh rồi nói.
-Sáng nay nhờ cô kiểm lại số giấy tờ này, đối chiếu xem có đúng như bản tổng kết không.
Nói xong Thành bước ra ngoài, không quên gật đầu cười chào Hạnh và vói tay khép cánh cửa phòng.
Ngồi nhìn xấp giấy tờ chi chít những con số. Hạnh đâm phát ngán. Nhưng công việc nào cũng vậy, lúc đầu thì hơi khó, sau riết rồi cũng sẽ quen.
Một thời gian sau Hạnh bắt đầu cảm thấy thích thú công việc làm của mình. Thỉnh thoảng Thành vào phòng thăm hỏi vài chuyện bâng quơ tán gẩu cùng nàng...Rồi những món quà tặng đắt tiền liên tục được Thành gởi biếu. Nàng từ từ được Thành giao phó tất cả tiền bạc, kể cả việc quản lý hãng máy. Nghiễm nhiên mà Hạnh giống như bà chủ...
Có người đàn bà nào thấy tiền không ham...Ý niệm so sánh chọn lựa mỗi lúc một rõ dần trong đầu Hạnh. Nàng bắt đầu đi làm về trễ. Có khi ở lại đêm nơi hãng với lý do công việc sổ sách cần làm gấp. Những bữa cơm thân mật ngày xưa không còn nữa. Tình cảm của nàng đối với Tịch mỗi lúc hờ hững và phai nhạt dần. Không còn đậm sau như ngày trước.
Những lời nói thân yêu, những chăm sóc nhẹ nhàng,, những cử chỉ trìu mến, bây giờ được thay bằng, những cuộc cải vã từ những câu chuyện không đâu vào đâu. Ở hãng nàng vui cười bao nhiêu với Thành, thì ngược lại khi ở nhà, nàng cau có khó chịu bấy nhiêu với Tịch. Hạnh mỗi ngày mỗi đi lạc sâu vào mê hồn trận của kim tiền. Nàng như mất hết lương tri trước những lời hứa hẹn dụ dỗ của Thành. Những thề thốt ngày xưa giữa nàng và Tịch bây giờ tan thành mây khói.
Chân lý..lẽ phải thường nằm trong tay những kẻ giàu có quyền lực. Điều này có đúng không?
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Không một ai đủ khả năng ngăn cản được. Nhất là chuyện trong lĩnh vực tình cảm...
08.08.2021
Một ngày kia Hạnh đã nói thẳng vào mặt Tịch.
-Anh không có tiền nhiều. Anh không đủ khả năng mang lại cho tôi những ấm êm của đời sống. Tôi không thể nào tiếp tục sống với anh được nữa, dù chỉ thêm một ngày. Bây giờ đường ai nấy đi.
Lời tuyên bố của Hạnh như một bản án tử hình dành riêng cho Tịch. Anh như một người câm muốn nói một lời cũng không thể được. Anh ngồi chết cứng như một tượng đá không chút cử động. Nhìn Hạnh ra đi trong tan nát cả cõi lòng.
Rồi mùa đông về mang theo giá lạnh như cắt cả thịt da đến khắp nơi. Nhưng khí lạnh của thời tiết đâu bằng nỗi khổ trong lòng Tịch. Kể từ ngày Hạnh bỏ anh để đi theo người tình mới. Ngôi nhà càng quạnh hiu khi con becre cũng bỏ anh ra đi về với cát bụi. Và cũng bắt đầu từ ngày ấy Tịch sống khổ hạnh như một nhà tu trong chốn rừng sâu núi thẳm. Suốt ngày anh không hở môi nói cười một tiếng.
Xé thơ đốt lửa nấu trà
Trà chưa kịp uống em đà sang sông
Ngồi nghe thương nhớ bên lòng
Trà ngon nữa tách theo giòng đời say...
Trời cao là để chim bay
Rừng thưa là để ngàn cây đâm chồi
Đêm dài cho mộng lên ngôi
Yêu em là để tình tôi ưu phiền...
Ngày mai tách bến sang thuyền
Em mang thương nhớ về miền quạnh hiu..
Sáng..trưa..rồi lại đến chiều
Tôi đây cứ hỏi chữ yêu mấy vần.!?
Mấy vần chữ yêu.?!
Tịch đốt sạch tất cả những hình ảnh hoặc đồ vật nào có dính líu đến cuộc tình của anh và Hạnh. Anh đâm ra oán ghét cuộc đời, oán ghét tất cả những người đàn bà. Anh nghĩ họ đếu là những người giống như Hạnh. Dễ dàng thay lòng đổi dạ, chỉ biết tiền là trên hết.
Anh khinh bỉ tất cả những người đàn ông giàu có. Anh nghĩ họ chính là những tác nhân làm xáo trộn đổ vỡ hạnh phúc gia đình của người khác. Anh tự thề trong lòng, mình phải cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền. Rồi một ngày nào đó, mình sẽ đi tìm lại Hạnh và nói cho nàng biết rằng, tiền không phải là tất cả, nó không phải quan trọng như nàng tưởng. Nó dẫn dắt người ta đi dần về hố thẳm tội lỗi. Nó làm cho người ta mất hết tất cả lương tri. Nó chính là hỏa ngục muôn đời thiêu cháy tất cả những ai tôn thờ nó...
Tịch sống và tự an ủi, huyễn hoặc mình bằng những điều suy nghĩ như vậy. Anh bắt đầu làm việc nhiều hơn. Có khi anh làm việc suốt ngày lẫn đêm mà vẫn không thấy mệt.
Một buổi chiều kia sau khi mãn việc ở hãng. Trên đường về nhà. Vừa bước đến cửa anh thấy Hương, em gái của Hạnh đang đứng đợi ngoài mái hiên. Thấy anh về một mình Hương hơi ngạc nhiên. Sau phút ngỡ ngàng, Hương e lệ gật đầu chào Tịch và nói lý do mình đến đây là để thăm nhà chị..
Sau vài câu xã giao thông thường. Tịch mời Hương vào nhà, và mời nàng ngồi trên chiếc ghế mà thường ngày Hạnh hay ngồi.
Nhìn Hương, mà Tịch cứ ngỡ như là Hạnh. Vì khuôn mặt của hai chị em nàng giống nhau như đúc.
-Ủa chị Hạnh đi đâu rồi, bao giờ mới về vậy thưa anh?
Hương hỏi ngập ngừng, rồi cúi đầu ngồi chờ nghe câu trả lời của Tịch.
-Chị của cô hả, tôi không biết chị của cô đi đâu. Có lẽ không bao giờ chị của cô trở về đây dù chỉ một lần, một lần mà thôi...
Hương như trên trời rớt xuống, nàng hoàn toàn không hiểu, tại sao Tịch lại nói với mình như vậy?
Nàng bắt đầu hỏi tới...và sau khi được Tịch kể nghe rõ ràng câu chuyện...lúc đó nàng mới vỡ lẽ.
Hương xin Tịch cho nàng tá túc vài hôm, với lý do nàng vừa mới đến, phần thì đường sá xa xôi, phần thì nàng hiện tại không được khỏe..phần thì thời tiết dạo này mưa gió bất thường..nên nàng không thể trở về nhà liền ngay được...
Tịch không nói gì, anh im lặng đồng ý cho Hương ở lại vài hôm..
Anh vẫn đi làm mỗi ngày bình thường, từ sáng sớm đến chiều tối mới về lại nhà. Và hôm nào cũng vậy, khi anh về đến nhà, là cơm nước dọn sẵn chuẩn bị đâu đó xong xuôi. Hương nấu ăn cũng khéo léo và ngon không thua gì chị của nàng...
 
 
 
 
09.08.2021
Ban đầu, Tịch hơi khó chịu, nhưng rồi sau đó anh quen dần và cảm thấy có chút gì vui vui khi có mặt Hương trong nhà.
Mặc dù hai người ít nói chuyện với nhau.Nhưng những cử chỉ chăm sóc của Hương cũng biểu lộ cho Tịch hiểu được phần nào, tâm sự sâu kín đang chôn dấu trong lòng nàng.
Chuyện đời đôi khi có những cái ngắc ngéo không ai ngờ trước được. Người ta không thể dấu kín hoài mãi ở trong lòng những điều mình nghĩ.
Chiều nay trong bữa cơm, Hương đã bộc lộ tất cả nỗi lòng riêng tư của nàng cho Tịch hay.
- Anh có biết không, từ hôm anh đến nhà, trong khi mẹ em vừa qua đời. Lúc đó những tia sóng tình yêu đã bắt đầu rung nhẹ trong trái tim em. Mặc dù anh không hề nói gì suốt từ khi anh bước chân vào nhà, cho đến lúc anh ra về với chị Hạnh trong buổi chiều hôm đó ở nghĩa trang. Lúc nào em cũng có cảm giác như là mình đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Nếu anh và chị em chưa quen nhau, có lẽ em đã nói thật lòng mình cho anh nghe từ lúc mới gặp. Em không hiểu tại sao hình bóng anh cứ chi phối mãi tâm tư em trong suốt thời gian qua. Nhiều khi em thấy mình thật là vô lý. Không lẽ mình đi yêu chồng của chị mình. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Em không thể nào chối bỏ được tình cảm đang sống trong tim em. Thật tình mà nói. Em đến đây không phải để thăm chị Hạnh, mà là để được nhìn thấy anh.
Anh có hiểu được những gì em nói hay không?
Hương ngồi gục đầu xuống bàn ăn trong dáng điệu vô cùng khổ sở.
Tịch như người trong mộng. Anh không ngờ Hương có thể nói với anh những lời tâm sự như vậy. Anh không biết phải tính sao?
Việc chị nàng phụ bạc anh vẫn còn đó, như một bài học muôn đời. Anh không thể chấp nối với bất cứ một người nào khác, cho dù đó là Hương.
Ấn tượng không tốt về đàn bà vẫn còn in đậm trong đầu Tịch. Nhưng anh thật không nỡ từ chối thẳng thừng với những gì mà Hương đã nói với anh.
Cuộc đời sao nhiều oan trái quá nhỉ. Tịch như người đứng giữa ngã ba đường, lưỡng lự không biết đi về đâu. Cuối cùng anh chọn một giải pháp. Anh im lặng đứng dậy và đi vắng nhà một thời gian ngắn.
Hương vẫn ngồi đó, đầu nàng gục trên bàn. Đến khi nàng ngước mặt lên thì Tịch đã đi xa mất tiêu rồi.
Thường khi một người con gái đã nói lên nỗi lòng của mình với một người con trai nào đó. Và khi họ đã biết chắc rằng người con trai kia không đáp lại mối tình của mình, thì họ thường tìm giải pháp, hoặc để chung tình trọn vẹn với mối tình đơn phương kia, hoặc là tìm cách trả thù, và họ chỉ thỏa mãn khi chính tự tay họ hành hạ cho đến chết kẻ đã ngoảnh mặt từ chối tình cảm của họ.
Chờ đợi một ngày, hai ngày rồi một tuần vẫn không thấy bóng dáng Tịch trở về. Lúc đó Hương mới hiểu chắc chắn rằng Tịch đã khéo léo từ chối lời tỏ tình của mình bằng cách ra đi. Và giải pháp thứ nhất bắt đầu hiện đến trong tư tưởng nàng...
Sáng nay ngồi trong quán cafe. Tịch nghe mọi người bàn tán xôn xao về tin chết của một người con gái lạ nào đó bên giòng suối. Mới nghe câu chuyện anh không nghĩ đó là Hương. Nhưng rồi bắt đầu anh nghi ngờ và đích thân đến tận nơi để tìm hiểu. Và điều nghi ngờ kia đã được sáng tỏ.
Hương nằm đó trên một tảng đá bên giòng suối. Xác của nàng tím xanh. Không hiểu chết bằng cách nào mà đầu của nàng còn bê bết những vết máu.
Nhìn Hương nằm bất động trước những nghi vấn của mọi người. Tịch không biết phải làm sao. Anh lặng lẽ đứng cúi đầu như hối hận, như muốn tạ tội với Hương, rằng cái chết của nàng một phần lớn là do anh. Anh và một vài người tốt bụng đã mang xác nàng vào nghĩa trang mai táng tử tế...
 
10.08.2021
Bãi tha ma giờ đây lại thêm một kẻ chết vì tình. Nắm đất cuối cùng được phủ lên mộ Hương thì trời cũng bắt đầu chạng vạng. Thắp cho Hương nén nhang xong, Tịch đứng dậy lững thững đi về. Vừa đi anh vừa suy nghĩ. Mùa Noel năm nào thì mẹ nàng chết vì thương nhớ chị nàng. Mùa Giáng sinh năm nay thì Hương chết vì mình. Hai kẻ đã chết trong cùng một mùa lễ mừng Chúa ra đời.
Cuộc đời sao có nhiều rắc rối khó hiểu quá. Không biết rồi đây còn oan trái nào xãy đến nữa không. Tịch bước vào nhà, nằm vật lăn trên giường với những thao thức, với những bí mật đang bủa quanh đời anh...
Có tiếng gõ cửa dồn dập. Tịch mõi mệt đứng dậy, anh thầm nghĩ trong bụng, trời tối rồi mà ai lại gõ cửa nhà mình vậy.
Vừa mở cửa ra anh thấy dáng một người con gái, mặc một bộ đồ trắng tinh, mái tóc xõa ngang vai, đang đứng xoay lưng vào cửa...
Một cảm giác lạnh người chạy dọc theo xương sống. Anh nghĩ không lẽ oan hồn của Hương theo anh về nhà....Người con gái vẫn đứng bất động không nói gì, mặc dù đã nghe tiếng mở cửa.
Sau một phút lấy lại bình tỉnh. Tịch hỏi lớn.
-Xin lỗi, cô là ai? Đêm tối gõ cửa nhà tôi có việc gì.
Chờ một chập vẫn không nghe động tỉnh gì. Tịch lập lại câu hỏi lần thứ hai.
Người con gái bỗng xoay nhanh lại rồi ôm xiết chặt lấy người Tịch và khóc rống lên. Tiếng khóc nghe quen thuộc lắm, hình như Tịch đã từng nghe qua nhưng không nhớ ở đâu, trong đêm tối anh vẫn không phân biệt được đó là ai.
Việc ôm chầm đột ngột của người con gái khiến Tịch mất quân bình, anh ngã người tựa vào vách cửa, vừa thở vừa nói.
- Có chuyện gì, mời cô vào nhà rồi hãy nói. Tại sao khi không cô khóc rống lên như vậy?
Tịch dìu cô gái vào nhà, đặt cô ta ngồi xuống ghế. Bây giờ anh mới nhìn rõ mặt. Cô ta không ai khác hơn, chính là Thủy Tiên, người con gái thuở nọ anh đã cứu vào một đêm khuya từ trong rừng.
-Ủa cô là Thủy Tiên. Tại sao cô biết nhà tôi ở đây mà đến gõ cửa?
Tịch hỏi bằng một giọng ngạc nhiên.
-Chiều nay trong tình cờ, em thấy anh trên đường đi. Lúc đầu em định chận anh lại. Nhưng rồi sau đó, em nảy ra ý định đi theo anh, xem nhà anh ở đâu. Đến khi anh bước vào nhà đóng cửa lại. Em nghĩ đây chắc là nhà anh. Đứng đợi bên ngoài cửa khá lâu, em cứ đắn đo phân vân mãi. Cuối cùng em quyết định gõ cửa. Hơn nữa trời bên ngoài cũng lạnh em cũng không thể đứng lâu hơn.
ThủyTiên nói trong thổn thức, trong sự kìm nén cơn xúc động.
-Cô làm tôi hết hồn. Sao cô đi có một mình, còn Dương đâu? Anh ấy không đi chung với cô sao.
Câu hỏi của Tịch như giọt nước tràn ly. Thủy Tiên lần nữa khóc rống lên.
Thấy Thủy Tiên khóc, Tịch nghĩ chắc cô ta có uẩn khúc gì đó trong lòng, nên mới xúc động nhiều như vậy. Anh ngồi im lặng để mặc cho cô ta khóc. Cơn xúc động dịu dần và Thủy Tiên bắt đầu nói.
 
11.08.2021
-Kể từ sáng hôm đó. Cái buổi sáng mà anh đi rồi không bao giờ thấy anh quay trở lại. Một thời gian sau em va Dương trở thành vợ chồng. Tụi em sống với nhau thật là đầm ấm. Dương cưng chìu em đủ thứ, anh ấy chăm sóc và lo cho em từng chút. Em cứ ngỡ rằng hạnh phúc sẽ ở mãi trong tầm tay mình. Nhưng cuộc đời thường trái ngược với những gì mình mong muốn. Một ngày kia Dương bỏ em đi theo một người đàn bà khác. Anh ấy đã phụ bạc em. Lúc đó em muốn chết phức đi cho rồi, để khỏi phải chịu đau khổ. Nhưng dù muốn chết cũng đâu phải dễ dàng, khi mình chưa trả hết chuyện trên đời này.
Ông trời thật là công bằng trong thưởng phạt. Cuối cùng cách đây mấy tháng, em hay tin Dương đã chết trong một tai nạn xe, xác anh ấy bị xe cán nát như cám. Đáng đời cho một kẻ phụ tình.
Sau khi hay tin Dương chết. Em đã đi hết nhiều nơi, từ vùng này sang vùng khác, trong niềm hy vọng mong được gặp lại anh, để cho vơi đi phần nào nỗi buồn. Cuối cùng em đã mãn nguyện, gặp được anh nơi đây.
Lúc này Thủy Tiên đã bình thường trở lại. Cơn xúc động đã biến mất, thay vào là nỗi mừng nhẹ thoáng trên gương mặt cô ta.
Ngồi nghe từng lời nói của Thủy Tiên mà lòng Tịch suy nghĩ miên man. Không biết những lời nói của cô ta có thật không. Nhưng dù sao thì sự có mặt của cô ta ở đây, không phải là một điều đơn giản. Tịch thừa hiểu từ những giây phút đầu của ngày xưa mới gặp nhau. Ánh mắt của Thủy Tiên đã cho chàng biết được nỗi sâu kín trong lòng cô ta.
Khi một người đàn bà yêu ai rồi. Họ sẽ tìm đủ mọi cách để chiếm đoạt cho được người đó. Họ sẽ không dễ dàng bỏ qua, khi trong đời họ chưa một lần được thỏa mãn cho ý muốn.
Những lời nói ẩn ý đi cùng với những ánh mắt đấy tình tứ của Thủy Tiên, đủ để báo cho Tịch biết rằng, một cơn giông tố khác chuẩn bị phủ lên trên đầu mình trong nay mai.
Quả đúng như những gì Tịch dự tính. Thủy Tiên đã bộc lộ can trường của lòng mình cho Tịch thấy, chỉ sau vài hôm tá túc.
 
 
12.08.2021
-Em biết ngày đó, sở dĩ anh vộ vã bỏ ra đi, là vì anh không muốn tranh giành với Dương. Việc bỏ đi của anh không những không làm em buồn mà ngược lại, càng làm cho em yêu anh hơn nữa.
Em đã tìm hỏi thăm tin tức anh khắp nơi từ bao lâu nay. Hình bóng anh lúc nào mà không có trong đầu em. Anh đâu có biết em đã từng thao thức suốt đêm dài để tương tư, để tưởng nhớ đến anh.
Em đã nguyện với lòng mình. Trong đời em phải có một lần, đáp đền ơn cứu mạng của anh. Anh Tịch, anh nói đi...anh có yêu em không?
Tịch ngồi im lặng , không trả lời, trên gương mặt thoáng hiện nét đăm chiêu, căng thẳng...dáng vẻ lơ đễnh như không muốn nghe. Thủy Tiên vẫn vô tư nói tiếp.
-Bây giờ em cho anh chọn một trong hai con đường. Hoặc là anh trả lời với em rằng, anh cũng yêu em, và chúng ta sống cùng nhau từ nay đến già. Hoặc là em sẽ chết trước mặt anh, trong căn nhà này. Em sẽ đếm mười tiếng, nếu anh không trả lời dứt khoát, em sẽ chết ngay trước mặt anh liền.
Thủy Tiên vừa nói dứt lời là con dao từ trong xách tay đã nằm gọn trong tay nàng, mũi dao nhọn hoắt chỉa ngay vào yết hầu và nàng bắt đầu đếm...một..hai..ba..bốn...năm...sáu...bảy...tám...chín....
Hành động của Thủy Tiên đã đẩy Tịch vào chỗ vô cùng khó xử. Hình ảnh Hạnh phụ bạc chàng vẫn còn đó. Cái chết của Hương vẫn còn đây. Bây giờ Thủy Tiên lại ép chàng vào chỗ bí.
Bảo chàng nói tiếng yêu Thủy Tiên thì muôn ngàn lần chàng không thể nào nói được. Nhưng bắt buộc chàng im lặng để nhìn Thủy Tiên chết trước mặt mình thì sao chàng nỡ lòng làm được. Bản tánh thương người và ấn tượng kinh khủng về đàn bà, thay nhau cấu xé tâm tư Tịch. Chàng hiểu rất rõ lòng dạ của Thủy Tiên. Cô ta đã dám nói như vậy, tức là cũng sẽ dám làm...
Đang phân vân không biết nên tìm giải pháp nào để giải quyết chuyện này. Thì tiếng la thất thanh của Thủy Tiên vang lên. Một giòng máu đỏ vọt ra từ yết hầu của nàng văng ra xa, ướt đỏ cả mặt bàn, dính vào người Tịch. Thủy Tiên ngã quỵ xuống nền...đóa hoa hai màu trắng đỏ...nằm rung rung giật giật vài cái...rồi im như khúc gỗ...
Kinh hãi quá, Tịch không biết làm sao...chàng la lớn lên...cứu mạng...cứu mạng...Người đi đường nghe tiếng la chạy vào nhà Tịch mỗi lúc một đông...Rồi cảnh sát đến và xe cấp cứu chở Thủy Tiên vào nhà thương, nhưng nàng không thể nào sống lại được.!!!
Cảnh sát hỏi cung Tịch về cái chết của Thủy Tiên nhưng anh chỉ im lặng không trả lời...Cuối cùng họ buộc tội anh giết người và kêu án tù chung thân. Anh không những không hề biện bạch một lời, mà còn nhẹ nhàng đưa tay cho cảnh sát còng lại đưa vô nhà tù...
 
 
 
 
Chuyện Từ Thung Lũng Hoa Vàng
Phần kết
13.08.2021
Đời sống trong tù không giống như bên ngoài. Tất cả mọi tự do của con người đều bị tướt đoạt. Những người trong tù chỉ làm có mỗi một công việc là tuân theo răm rắp những quy định mà nhà tù đã đặt ra. Ai đã từng ở tù sẽ hiểu được sự gò bó, nỗi khổ đau chờ đợi của một kẻ ngồi tù. Người xưa nói, một ngày ở trong tù bằng một ngàn năm sống bên ngoài. Nhưng đối với Tịch thì ngược lại. Anh cảm thấy ở trong tù còn hạnh phúc hơn khi sống bên ngoài. Ít nhất anh cũng không còn lặn lội tìm kiếm kế sinh nhai, không còn phải tìm cách đối phó với những lừa đảo trái ngang trong cuộc sống. Tịch cảm thấy hài lòng trong đời sống hiện tại. Anh không bao giờ có ý niệm rằng, một ngày nào đó mình sẽ được ra khỏi tù. Trong thâm tâm anh đã chọn nơi đây làm quê hương cuối cùng cho thân xác anh nương gởi.
Những người bạn tù lấy làm ngạc nhiên, khi thấy thái độ vô tư vui vẻ và hài lòng của anh. Họ nhiều lần gạn hỏi, nhưng anh chỉ cười và không bao giờ nói lý do.
Tịch nằm đâu cũng xong, ăn chi cũng được, chẳng bao giờ nghe anh than thở một câu, oán trách một lời. Anh như một đứa trẻ nít, không biết lo buồn là chi. Thậm chí, ý niệm về nhà tù cũng không còn trong tư tưởng anh. Anh cứ nghĩ nơi đây là nhà của mình, và những người xung quanh là anh em quyến thuộc bà con.
Thái độ sống của anh đã làm cho những người bạn tù chung thấy thích thú. Càng ngày họ càng đâm ra quý mến anh. Họ xem anh như người nhà và chia xẽ cho anh từng món ăn miếng uống.
Mỗi lần thân nhân thăm nuôi gởi đồ cho họ, là mỗi lần họ thi nhau đãi ngộ anh như một thượng khách. Vì họ biết anh không bao giờ được ai thăm nuôi.
Tịch cứ sống như vậy từ năm này qua năm khác. Thời gian như không còn hiệu lực đối với anh. Anh không cần biết rằng bây giờ mình đã già hay còn trẻ, và ngày mai sẽ ra sao. Tất cả những lo âu của một con người hình như mất hết trong anh.
Những kỷ niệm buồn vui của một thời, giờ đây anh đã mai táng nó vào sâu trong nấm mồ dĩ vãng. Vĩnh viễn nó không bao giờ làm phiền anh dù chỉ một phút giây.
Tịch đã tìm thấy sự tự do thật sự của một con người. Đối với anh giờ đây những đẹp xấu, hay dỡ, những thương nhớ buồn vui, kể cả sự sống và cái chết hai vấn đề lớn nhất trong đời, tất cả giống như gió thoảng mây bay, thoạt còn thoạt mất, thoạt có thoạt không, như bong bóng nước.
Những bí mật lâu nay bao phủ quanh kiếp người, giờ đây đã được anh làm bật tung lên phơi bày rõ ràng trước mắt.
Tịch đã hiểu rõ một điều. Điều này vô cùng đơn giản. Đơn giản như hơi thở ra vào. Đơn giản như đói thì ăn, khát thì uống, mệt thì nằm ngủ khì một giấc.
Có gì khó hiểu đâu. Hạnh phúc ở bên cạnh ta, cần gì bôn ba đi tìm kiếm. Càng tìm kiếm càng cách xa hạnh phúc, chỉ cần thôi không tìm kiếm nữa, thì lập tức hạnh phúc hiện bày trước mặt.
Mặt trăng trên bầu trời hay mặt trăng dưới đáy nước vốn dĩ là một, vì nó giống nhau ở một điểm, không bao giờ ta nắm bắt được nó. Khi ta có ý niệm nắm bắt nó thì nó lập tức tan biến, và chỉ hiện ra trong sự tròn đầy dễ thương, khi nào ta vô tư hồn nhiên với nó. Ta đã phí công hơn nữa cuộc đời để tìm kiếm những điều mà không hề có. Mùi hương của đóa hoa hồng đã dụ dẫn ta đi xa dần quê hương đích thực. A Ha hôm nay ta đã hiểu được rồi...Tịch cười hát nghêu ngao, nhảy tung tăng như đứa bé lên ba. Anh cứ sống vui tươi như vậy đến một buổi sáng kia. Người chức trách gọi anh lên phòng làm việc để gặp một người...Và người đó không ai xa lạ..chính là Hạnh.
Trong lúc Hạnh hồi hộp bao nhiêu khi gặp Tịch, thì trái lại anh vô tư bấy nhiêu khi nhìn thấy Hạnh như nhìn bao nhiêu con người khác.. Như tượng đá nhìn mây, như người gỗ nhìn hoa...vẫn một thái độ vô tư hồn nhiên. Không có dáng vẻ gì để nói rằng, anh giận hờn hay nhớ mình với Hạnh đã một thời chung sống bên nhau.
Gặp Hạnh anh vỗ vai, hỏi vu vơ...em có khỏe không, rồi cười khuề khà, chẳng có dấu hiệu nào tỏ ra cho biết là anh oán trách Hạnh cả.
Trong khi đó, Hạnh xà vào lòng Tịch, nàng kể lễ đủ điều. Nàng nói, sau khi về sống với Thành một thời gian, thì Thành bắt đầu khinh bạc, hất hủi nàng và cuối cùng bỏ rơi nàng để đi theo một người đàn bà khác. Rồi nàng gặp lại Minh, người bạn học cũ ngày xưa...rồi hai người chung sống..rồi cũng chia tay nhau...Bây giờ, nàng đã hiể rõ một điều. Tình yêu không bao giờ có mặt trong những thứ như tiền bạc...danh vọng..bằng cấp..Nếu ai tìm tình yêu qua những thứ đó, chắc chắn sẽ thất vọng và vô cùng đau khổ, vì điều họ tìm kiếm ngược lại với kết quả có được.
Hôm nay nàng mới hiểu những gì Tịch dành cho nàng ngày xưa mới đúng thật là tình yêu chân thật. Nàng tìm đến đây để xin được tạ lỗi cùng Tịch, và xin được hát cho Tịch nghe một bản tình ca cuối cùng.
 
https://www.youtube.com/watch?v=sUAUaKkDAYk&ab_channel=V%C6%AF%E1%BB%9CNTH%C6%A0%26NH%E1%BA%A0CH%E1%BB%AEU%C3%9D-MINHTRANGNGUY%E1%BB%84NTHANHTH%C3%9AY
Tiếng ca vừa dứt, thì hồi chuông nhà thờ dồn dập vang lên, như muốn nhắc nhở, như muốn thức tỉnh con người đừng bao giờ quên sự ra đời và hy sinh của Chúa.
Hai tiếng súng phát ra từ cây súng ngắn mà Hạnh đã dấu kín trong người, đã kết liễu cuộc đời của Tịch và Hạnh giữa khí lạnh của mùa giáng sinh trong một nhà tù. Và ước vọng cuối cùng " Sau này dù cuộc đời thế nào chăng nữa, thì ước vọng cuối cùng của em là được nằm chết chung trong vòng tay của nhau" Đã được nhà chức trách thực hiện trong một ngôi mộ hai linh hồn...
Ước mơ từ thuở mới yêu nhau
Vọng trong ký ức từng canh sầu
Cuối mong tạ tội lời thề hẹn
Cùng anh chung thủy mối tình đầu.
    
HẾT