Chuyện Từ Thung Lũng Hoa Vàng
Sáng Tác Hữu Y- Minh Trang
Phần kết
13.08.2021
Đời sống trong tù không giống như bên ngoài. Tất cả mọi tự do của con người đều bị tướt đoạt. Những người trong tù chỉ làm có mỗi một công việc là tuân theo răm rắp những quy định mà nhà tù đã đặt ra. Ai đã từng ở tù sẽ hiểu được sự gò bó, nỗi khổ đau chờ đợi của một kẻ ngồi tù. Người xưa nói, một ngày ở trong tù bằng một ngàn năm sống bên ngoài. Nhưng đối với Tịch thì ngược lại. Anh cảm thấy ở trong tù còn hạnh phúc hơn khi sống bên ngoài. Ít nhất anh cũng không còn lặn lội tìm kiếm kế sinh nhai, không còn phải tìm cách đối phó với những lừa đảo trái ngang trong cuộc sống. Tịch cảm thấy hài lòng trong đời sống hiện tại. Anh không bao giờ có ý niệm rằng, một ngày nào đó mình sẽ được ra khỏi tù. Trong thâm tâm anh đã chọn nơi đây làm quê hương cuối cùng cho thân xác anh nương gởi.
Những người bạn tù lấy làm ngạc nhiên, khi thấy thái độ vô tư vui vẻ và hài lòng của anh. Họ nhiều lần gạn hỏi, nhưng anh chỉ cười và không bao giờ nói lý do.
Tịch nằm đâu cũng xong, ăn chi cũng được, chẳng bao giờ nghe anh than thở một câu, oán trách một lời. Anh như một đứa trẻ nít, không biết lo buồn là chi. Thậm chí, ý niệm về nhà tù cũng không còn trong tư tưởng anh. Anh cứ nghĩ nơi đây là nhà của mình, và những người xung quanh là anh em quyến thuộc bà con.
Thái độ sống của anh đã làm cho những người bạn tù chung thấy thích thú. Càng ngày họ càng đâm ra quý mến anh. Họ xem anh như người nhà và chia xẽ cho anh từng món ăn miếng uống.
Mỗi lần thân nhân thăm nuôi gởi đồ cho họ, là mỗi lần họ thi nhau đãi ngộ anh như một thượng khách. Vì họ biết anh không bao giờ được ai thăm nuôi.
Tịch cứ sống như vậy từ năm này qua năm khác. Thời gian như không còn hiệu lực đối với anh. Anh không cần biết rằng bây giờ mình đã già hay còn trẻ, và ngày mai sẽ ra sao. Tất cả những lo âu của một con người hình như mất hết trong anh.
Những kỷ niệm buồn vui của một thời, giờ đây anh đã mai táng nó vào sâu trong nấm mồ dĩ vãng. Vĩnh viễn nó không bao giờ làm phiền anh dù chỉ một phút giây.
Tịch đã tìm thấy sự tự do thật sự của một con người. Đối với anh giờ đây những đẹp xấu, hay dỡ, những thương nhớ buồn vui, kể cả sự sống và cái chết hai vấn đề lớn nhất trong đời, tất cả giống như gió thoảng mây bay, thoạt còn thoạt mất, thoạt có thoạt không, như bong bóng nước.
Những bí mật lâu nay bao phủ quanh kiếp người, giờ đây đã được anh làm bật tung lên phơi bày rõ ràng trước mắt.
Tịch đã hiểu rõ một điều. Điều này vô cùng đơn giản. Đơn giản như hơi thở ra vào. Đơn giản như đói thì ăn, khát thì uống, mệt thì nằm ngủ khì một giấc.
Có gì khó hiểu đâu. Hạnh phúc ở bên cạnh ta, cần gì bôn ba đi tìm kiếm. Càng tìm kiếm càng cách xa hạnh phúc, chỉ cần thôi không tìm kiếm nữa, thì lập tức hạnh phúc hiện bày trước mặt.
Mặt trăng trên bầu trời hay mặt trăng dưới đáy nước vốn dĩ là một, vì nó giống nhau ở một điểm, không bao giờ ta nắm bắt được nó. Khi ta có ý niệm nắm bắt nó thì nó lập tức tan biến, và chỉ hiện ra trong sự tròn đầy dễ thương, khi nào ta vô tư hồn nhiên với nó. Ta đã phí công hơn nữa cuộc đời để tìm kiếm những điều mà không hề có. Mùi hương của đóa hoa hồng đã dụ dẫn ta đi xa dần quê hương đích thực. A Ha hôm nay ta đã hiểu được rồi...Tịch cười hát nghêu ngao, nhảy tung tăng như đứa bé lên ba. Anh cứ sống vui tươi như vậy đến một buổi sáng kia. Người chức trách gọi anh lên phòng làm việc để gặp một người...Và người đó không ai xa lạ..chính là Hạnh.
Trong lúc Hạnh hồi hộp bao nhiêu khi gặp Tịch, thì trái lại anh vô tư bấy nhiêu khi nhìn thấy Hạnh như nhìn bao nhiêu con người khác.. Như tượng đá nhìn mây, như người gỗ nhìn hoa...vẫn một thái độ vô tư hồn nhiên. Không có dáng vẻ gì để nói rằng, anh giận hờn hay nhớ mình với Hạnh đã một thời chung sống bên nhau.
Gặp Hạnh anh vỗ vai, hỏi vu vơ...em có khỏe không, rồi cười khuề khà, chẳng có dấu hiệu nào tỏ ra cho biết là anh oán trách Hạnh cả.
Trong khi đó, Hạnh xà vào lòng Tịch, nàng kể lễ đủ điều. Nàng nói, sau khi về sống với Thành một thời gian, thì Thành bắt đầu khinh bạc, hất hủi nàng và cuối cùng bỏ rơi nàng để đi theo một người đàn bà khác. Rồi nàng gặp lại Minh, người bạn học cũ ngày xưa...rồi hai người chung sống..rồi cũng chia tay nhau...Bây giờ, nàng đã hiể rõ một điều. Tình yêu không bao giờ có mặt trong những thứ như tiền bạc...danh vọng..bằng cấp..Nếu ai tìm tình yêu qua những thứ đó, chắc chắn sẽ thất vọng và vô cùng đau khổ, vì điều họ tìm kiếm ngược lại với kết quả có được.
Hôm nay nàng mới hiểu những gì Tịch dành cho nàng ngày xưa mới đúng thật là tình yêu chân thật. Nàng tìm đến đây để xin được tạ lỗi cùng Tịch, và xin được hát cho Tịch nghe một bản tình ca cuối cùng.
Tiếng ca vừa dứt, thì hồi chuông nhà thờ dồn dập vang lên, như muốn nhắc nhở, như muốn thức tỉnh con người đừng bao giờ quên sự ra đời và hy sinh của Chúa.
Hai tiếng súng phát ra từ cây súng ngắn mà Hạnh đã dấu kín trong người, đã kết liễu cuộc đời của Tịch và Hạnh giữa khí lạnh của mùa giáng sinh trong một nhà tù. Và ước vọng cuối cùng " Sau này dù cuộc đời thế nào chăng nữa, thì ước vọng cuối cùng của em là được nằm chết chung trong vòng tay của nhau" Đã được nhà chức trách thực hiện trong một ngôi mộ hai linh hồn...
Ước mơ từ thuở mới yêu nhau
Vọng trong ký ức từng canh sầu
Cuối mong tạ tội lời thề hẹn
Cùng anh chung thủy mối tình đầu.