MỘT THOÁNG CHO QUÊ HƯƠNG
 
Quê hương ta ba miền Nam Trung Bắc
Đã lâu đời thường nghe nhắc trên môi
Mà riêng tôi sao vẫn cứ bồi hồi
Khi ôn lại qua rồi xa xưa đó
 
Lũy tre làng nơi đây mình đâu có
Bờ giậu xanh ra ngó lúc chiều buông
Con đường xưa mẹ chỉ cánh chim buồn
Tuy thơ dại hằng luôn trong trí nhớ
Mái đầu xanh giờ pha sương nửa mớ
 
Lúc về chiều mà lòng chớ phôi pha
Một chuyến đi là thay đổi sơn hà
Người còn lại nhạt nhòa theo năm tháng
 
Nhờ biết tu nên hằng đêm thiền quán
Lắng tâm tư trưa sáng chốn quê người
Giữa dòng đời thiên hạ vẫn vui tươi
Vô thường đến khóc cười trong khoảnh khắc
 
Kiếp nhân sinh đâu có chi vững chắc
Đường niết bàn vướng mắc khó bề trông
Được lặng yên là sen nở trong lòng
Hoa giải thoát chẳng mong mà vẫn tới
 
Thích Nữ Diệu Ân