Một ngày cuối năm. Trời đã bắt đầu se lạnh. Khung cửa sổ bàng bạc ánh trăng. Bên hiên, giàn thiên lý im lìm; phía xa, công trường xây dựng vẫn còn đang làm việc. Lặng lẽ bước lên căn gác nhỏ, cô bé sững sờ trước một bó hoa hồng cam rực rỡ. Hoa hồng tỉ muội, loài hoa cô yêu thích nhất!

Bạn trẻ cuộc sống với những câu Chuyện tình yêu, ngoại tình, tâm sự của les, gay và những bài viết sinh động, đa chiều về thế hệ 8x - 9x

 

Tiến dần về phía những bông hoa lạ, cô bé vẫn chưa hết thẫn thờ. Không biết ai đã bỏ quên nơi cuối căn phòng mình một bó hoa chín bông vô cùng rạng rỡ. Hay là của người quen gửi cho mình, cô thầm nghĩ.

 

Nhưng không, cô chợt nhớ ra không một ai, kể cả nhỏ bạn thân cùng phòng có thể biết được hồng tỉ muội là loài hoa mà cô yêu thích nhất. Trừ mẹ và một người nữa. Không thể nào, sự phủ định đột ngột đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nhưng thôi, cô chẳng quan tâm, cơn buồn ngủ kéo đến khiến bó hoa màu cam vẫn yên vị nơi góc phòng lặng lẽ.

 

Ngày lại qua ngày. Những tưởng chuyện bó hồng đã lùi vào ký ức xa xôi của cô bé, nào ngờ… Lại một bó hồng tỉ muội, lần này là 99 bông, gấp mười lần hôm trước. Bó hoa như vô tình thách thức sự tò mò của cô bé. Rõ ràng hồng tỉ muội màu cam là một bí mật của riêng cô. Vậy mà…ai, ai có thể biết được điều ấy nhỉ?

 

Những thắc mắc cứ quẩn quanh trong tâm trí cô bé khiến cô không tài nào ngủ được. Ký ức ùa về. Hình ảnh chàng trai mùa đông và những bông hồng cam thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm tưởng cô. Chỉ có mình chàng trai biết được sở thích của cô bé. Căn gác nhỏ của cô bé lúc nào cũng được điểm xuyến bởi sắc cam quyến rũ, mơ màng. Hạnh phúc đơn giản là như thế.

 

 

 

Những tưởng chuyện bó hồng đã lùi vào ký ức xa xôi của cô bé

 

Nhưng hạnh phúc vốn mong manh và cô bé bỗng trở nên nhỏ nhoi trong ánh mắt cuộc đời. Khi chàng trai ra đi, cô bé trở nên lẻ loi và cô độc hơn bao giờ hết. Một thời gian dài, cô bé đau khổ dằn vặt chính mình. Dần dần cô tách mình khỏi xã hội, nép mình vào cái vỏ ốc đơn độc giữa một nơi bình yên đến vô vị. Đã lâu lắm rồi cô chẳng về thăm nhà. Đôi khi thấy nhớ vô cùng nhưng không có tâm trạng để trở về.

 

Giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng tự bao giờ. Không gian im ắng vào một sáng mùa đông đủ sức làm người ta chỉ muốn gối đầu nghĩ ngợi, chẳng muốn ra khỏi nhà. Đưa mắt về phía cửa sổ, cô bé giật nảy mình. Hai bàn tay nhỏ xinh dụi dụi đôi mắt như còn say ngủ.

 

Một bông hồng màu cam được cắm vào cái lọ thủy tinh quen thuộc. Tấm thiệp nhỏ xinh ghi dòng chữ: “Cố gắng lên con gái yêu của mẹ. Mẹ biết bên trong cái vẻ ngoài yếu đuối của con là một trái tim mạnh mẽ. Hãy vững tin đứng dậy bước tiếp con đường con đã chọn. Mẹ yêu con mãi mãi". Mắt bỗng nhòa đi nhưng lòng vỡ òa hạnh phúc, cô bé vội vã vác balô chạy về với mẹ.

 

Đóa hồng tỉ muội khẽ rung rinh.