Yêu nhau là hy sinh cho nhau như vậy sao? Yêu nhau sao không cùng nhau đi qua những bão giông của cuộc đời, những khó khăn, những nhọc nhằn phía trước.

Bạn trẻ cuộc sống với những câu Chuyện tình yêu, ngoại tình, tâm sự của les, gay và những bài viết sinh động, đa chiều về thế hệ 8x - 9x

 

Mình chia tay nhau, đó là điều em không ngờ, anh ạ!

 

Trước đây em tự tin rằng: Nếu có một ngày... thì người nói lời chia tay trước là em chứ không phải là anh. Vậy mà anh lại "buông tay" em ra trước rồi đó. Anh thật là “xấu”. Em giận anh, bảo là yêu em mà thế đấy, bảo là thương em mà làm em khóc hoài thôi!

 

Chẳng phải vì anh có một “ bóng hình” nào khác mà rời xa em, chỉ vì anh nói là anh không lo lắng được cho tương lai của em sau này, sợ em buồn, em khổ vì anh. Chỉ chừng ấy lí do thôi mà anh để em lại một mình đấy! Mặc cho em khóc, em buồn, mặc cho những lời em níu kéo, nhưng anh vẫn cứ đi thôi. Sao thế anh? Yêu nhau là hy sinh cho nhau như vậy sao? Yêu nhau sao không cùng nhau đi qua những bão giông của cuộc đời, những khó khăn, những nhọc nhằn phía trước. Yêu nhau mà sao lại làm nhau “ đau” như thế hả anh?

 

Em biết, tình yêu không phải là lý thuyết. Cái lý thuyết rằng: Khó khăn nào rồi cũng vượt qua, sóng gió nào rồi con thuyền cũng sẽ cập bến. Anh ơi! Nếu đã nghĩ được rằng sợ em sẽ khổ, sẽ như thế nào đó vì anh, thì anh phải cố gắng và cho em cùng cố gắng với anh chứ! Cớ sao lại chịu đựng tất cả một mình như vậy!

 

Khoảng thời gian mình sắp chia tay nhau, anh cố gắng kiếm tìm đủ mọi cớ, rằng em có người khác, rằng em không tin tưởng anh, rằng mình không hiểu nhau,… Em đau lòng lắm anh biết không. Yêu anh, em trao anh chẳng còn gì để giữ lại cho mình.  Vậy mà anh bảo rồi sẽ có người khác tốt hơn anh, yêu em hơn anh, lo lắng cho em được nhiều thứ hơn anh. Tất nhiên là có chứ anh? Nhưng liệu em có hạnh phúc không khi em đã từng là của anh và người đàn ông khác liệu có thể chấp nhận được điều đó? Và rồi em có hạnh phúc không khi tim em dù không muốn đi chăng nữa nhưng nó cũng sẽ vẫn hướng về một miền kí ức nào đó…

 

 

 

Yêu nhau sao không cùng nhau đi qua những bão giông của cuộc đời, những khó khăn, những nhọc nhằn phía trước?

 

Ngày anh nói lời chia tay, em như chết lịm đi trong cảm xúc của mình, em buồn và hay nghĩ quẩn. Con gái khi yêu thường như thế đấy anh ạ! Mỏng manh và dễ vỡ lắm và sẽ càng yếu đuối hơn khi mình đã lỡ “cho” đi rồi! Em cố tìm một lí do nào đó, để bấu víu vào đấy, để mà ghét anh, hận anh. Vì khi anh đến, cho em những lời yêu thương mật ngọt, cho em những hứa hẹn, hoạch định ở tương lai. Bao nhiêu thứ anh xây dựng lên trong em, bao nhiêu thứ tình cảm mình vun đắp theo tháng ngày cùng nhau, để rồi chỉ đôi ba câu nói, một vài tin nhắn, anh phủi tay như không rằng mình không là gì của nhau cả. Em nuốt những giọt nước mắt mặn, đắng vào tận trong tim anh ạ!

 

Những ngày đầu chia tay anh, em như một người say mà chẳng ai pha lấy cho mình một cốc nước chanh cho giã rượu. Những ngày đầu chia tay anh, trong em là yêu thương, hờn giận, đủ cả, chúng đánh nhau để xem ai mạnh hơn… Những ngày đầu chia tay em chẳng làm được việc gì, em bỏ bê hết thảy, chỉ để suốt ngày nghĩ về những gì đã qua. Dẫu biết như thế là yếu đuối lắm nhưng cũng không làm sao quật dậy được tinh thần của mình. Từng kỉ niệm, từng lời nói, từng yêu thương cứ ùa về, ùa về. Cứ tưởng như em sẽ ngất đi trong những yêu thương ấy, anh biết không?

 

Nhưng qua hết rồi anh ạ! Những dư âm còn lại… có thể em riêng mang nhưng em sẽ mạnh mẽ để đi qua những bão giông của cuộc đời mình. Những mật ngọt mình cho nhau, đó là những kí ức đẹp. Và những tổn thương mình cho nhau, đó là những nốt trầm buồn. Em không giả vờ cao thượng khi chúc anh sẽ kiếm tìm được một hạnh phúc mới đâu, vì sâu tận trong đáy lòng, em mong là hạnh phúc sẽ mỉm cười với anh. Những gì khi yêu em anh chưa làm được thì hãy làm cho cô ấy anh nhé! Đừng nghĩ về em nhiều quá, vì bây giờ mình là hai đường thẳng song song rồi! Em cũng vậy thôi! Học hành, công việc, gia đình và bạn bè, tất cả như một vòng xoay tất bật cuốn em vào. Dù những lúc một mình, cô đơn em vẫn nghĩ, vẫn nhớ về anh, vẫn khóc, vẫn cười với những gì mà bây giờ em gọi bằng hai tiếng “ kỉ niệm”. Nhưng như thế mà lòng em thanh thản lắm.

 

 

 

Đừng nghĩ về em nhiều quá, vì bây giờ mình là hai đường thẳng song song rồi!

 

Những gì đã xảy ra nó đều có lý do của nó mà, đúng không anh, đừng tự dằn vặt với những gì đã “ lỡ” gây ra cho em, vì những "lỡ làng" đấy có phần của em trong đó mà. Nói không trách anh là em nói dối, nhưng nếu sống mà chỉ hận thù, hờn trách nhau, chỉ khiến lòng thêm nặng nề, mệt mỏi.

 

Chi bằng mình cố gắng, hạn chế "chạm" vào nó thì sẽ tốt hơn!