Sáng nay tôi thức dậy, tự nhiên lòng có gì đó cảm giác thật nặng nề. Tôi ngồi nhắm mắt lại, hít thật sâu và thở … để ký ức thuở ấu thơ ùa về.

Hồi con bé tôi ngang ngạnh, ham chơi. Tôi không chịu khuất phục bất cứ ai, vì tôi nghĩ tôi làm đúng. Tôi hay cãi, và khi thấy không ai cãi lại được tôi (nhiều khi là vì không thèm chấp) tôi dương dương tự đắc và tôi sinh tâm tự cao với cái “hiểu biết” của mình. Quý thầy thường bảo: “Quảng Tú nó cứng đầu, lì lợm khó dạy”, tôi cũng không nhập tâm lời dạy dỗ ấy.

Rồi cứ thế, 1995 tôi lên Tp. HCM để đi học. Càng ngày, tôi càng phát hiện ra mình đã sai và tôi cảm thấy rất xấu hổ về điều tôi đã cư xử khi xưa.

Bây giờ tôi hối hận lắm, giá mà quay trở lại được ngày xưa, tôi sẽ khác, sẽ lắng nghe lời dạy của quý thầy, sẽ không ham cãi lấy được, sẽ chăm chỉ học hành và tôi mong muốn các bạn trẻ đừng như tôi, đừng đi lại vết xe cũ sai lầm ấy để rồi phải mang tâm hối hận như tôi bây giờ.